Thứ Hai, 4 tháng 5, 2020

Gởi em Côvit

Gởi Em Cô Vít.
Em có biết nỗi đau của nhân loại
Với từng ngày khắc khoải chết dần không?
Những sợi nắng yếu dần trong vô vọng
Cây lá buồn cơn gió thổi mênh mông
Thần núi thần sông không còn tác dụng
Sống nghi ngờ và trách cứ lẫn nhau
Bởi sắc không của thời xưa đã cũ
Ngày lại ngày đau đáu một niềm đau
Em có biết những ngày đầy đen tối 
Lánh về quê cây lúa chẳng rì rào
Vào thành phố đầy mặt ma ngập lối
Tiếng vọng, vô hồn đốt đuốc nhìn nhau
Có phải em do sứ thần nào đó 
Mộng bá hoàng mà lẫn lộn vàng thau
Đủ rồi em hãy quay về với chủ
Để cho môi người thắm đỏ tìm nhau.

Văn Nhân 20/3/2020

Không có nhận xét nào: