Thứ Tư, 9 tháng 10, 2013

CON ĐƯỜNG TÔI ĐẾN VỚI VÕ THUẬT

CON ĐƯỜNG TÔI ĐẾN VỚI VÕ THUẬT
Đã hơn 40 năm đến với Cương Nhu Karate Do là một người yêu và mê võ thuật. Bây giờ lại phải dùng cây bút để viết về võ của mình thật là một điều quá khó. Ngồi nhớ lại những kỷ niệm xưa, những người bạn không thể nào quên được. Trong mỗi một con người ai cũng có một thời sung mãn và đẹp đẽ nhất, tôi cũng vậy, đó là những thập niên 60 – 70 thế kỷ trước.
Năm 1969 tôi và Trần Văn Vinh học cùng một lớp tại trường Quốc Học Huế. Tôi nhớ rất rõ vào giờ ra chơi bạn học cùng lớp là Hồ Ngọc Hoài người to khỏe rắn chắc, đưa cánh tay để lên bàn học, thách thức với tất cả bạn trong lớp là: “Ai dùng tay chặt gãy cánh tay Hoài thì được thưởng một ly chè và ngược lại” chuyện thật vô lý, nhưng cũng không ai dám vì biết là không thể gãy được. Duy nhất chỉ có Trần Văn Vinh người cao dỏng ốm tong teo,từ ngoài cửa lớp đi vào dõng dạc hô to “Để tau” ! Bạn Hoài rút tay về ngay và nói “Mi có võ tau không chơi”.Võ ghê gớm đến thế sao, cái đầu non nớt của một cậu học trò nhà quê (Hương Cần) cơm đùm gạo bới lên dinh học chữ. Thấy bạn Vinh là sửng sốt, là thần tượng, tôi không biết Vinh học võ gì, với ai, ở đâu lên tới đai gì, nhưng tôi thán phục Vinh. Thật ra Vinh cũng là con người bình thường như bao bạn khác, nhưng qua mắt tôi khi đó vẫn thấy bạn Vinh là một người khác với mọi người trong lớp. Tôi quyết định phải chơi thân với Vinh hơn nữa. Vào một buổi chiều giờ tan trường, tôi đạp xe theo vinh và tâm sự: “Mi học võ ở mô cho tau đi học với”. Nói xong tôi cúi mặt sợ nhất là Vinh không đồng ý giới thiệu, thật không ngờ Vinh nói: “Mi thích học võ phải không? Nếu vậy thì đi ngay với tau”. Hai chiếc xe đạp tiếp tục lăn bánh trên đường Lê Lợi. Tôi rất mừng và cũng rất lo không biết về gặp Thầy võ rồi Thầy có nhận cho vào học không. Về đến trường Đại học Sư Phạm, người đầu tiên tôi thấy là một người rất cao, dáng vẻ trí thức với bộ võ phục màu trắng, người đeo cái đai đen đỏ, tôi không biết là ai. Vinh dẫn tôi tới giới thiệu: “Thưa Thầy bạn này xin vào học võ”. Với chất giọng Hà Nội tròn vành rõ chữ, Thầy hỏi: “Con tên gì? Quê ở đâu? Bố mẹ đã đồng ý chưa?” Tất cả đều dến với tôi rất nhanh và bất ngờ và làm tôi luýnh quýnh, cúi mặt không dám nhìn. Thầy bảo: “Con lấy đơn nầy viết vào và về xin bố mẹ đi đã”. Tôi biết gần như chắc chắn là tôi sẽ được vào võ đường và được học võ với Thầy.
Vinh thay áo quần võ đeo đai trắng 1 vạch xanh; khi ấy, tôi không biết đai của Vinh cao hay thấp mà chỉ thấy Vinh rất oai phong.
Buổi chiều hôm sau, tôi cùng đi với Vinh đến nộp đơn, được Thầy nhận vào học ngay (dĩ nhiên trong đơn ba tôi đã đồng ý ký tên). Tôi hạnh phúc vô cùng, tôi chỉ hiểu đơn giản là từ nay cái thằng nông thôn nhà quê này cũng được đi học võ đàng hoàng, nếu cố gắng học lên được màu đai như Vinh tôi sẽ được bạn bè nể phục đôi phần.
Có đi học mới biết là khó khăn và vất vả, nhưng vì quá đam mê nên tôi cố gắng hết sức mình, và cũng nhận ra rằng màu đai của Vinh chỉ là màu đai sơ đẳng nhất, như trẻ con mới bước vào mẫu giáo. Thế nhưng cái dũng của Vinh đúng là dũng khí của con nhà võ. Tôi được tiếp cái dũng khí từ Vinh, từ Thầy, từ các sư huynh và đồng môn đã giúp tôi trưởng thành, ngày càng hoàn thiện mình hơn. Rồi với lòng kiên trì, nhẫn nại, chịu khó rèn luyện và học hỏi tôi cũng thi đậu đai đen, nhất đẳng, nhị đẳng, v.v... Rồi học thêm Thiếu Lâm, JuDo ...
Tôi không chịu dừng bước, mặc dù đất nước rơi vào giai đoạn ác liệt nhất của lịch sử (Chiến tranh – Hòa bình – Khó khăn – Cơm áo gạo tiền) làm tôi có lúc tưởng như không đứng vững trên đôi chân của mình. Tôi nghĩ mình “Sinh bất phùng thời”. Võ Đường không còn nữa, thầy trò sư huynh đệ mỗi người một góc trời xa cách nhau. Người lên đồi núi kẻ xuống đồng bằng, có người ở lại thành phố, có người về vọc đất làng quê... Tôi đã mất nhiều thứ, nhưng có một thứ mà tôi không thể nào mất được vì nó đã ăn sâu vào trong máu thịt của tôi rồi, đó là: Võ là môn phái Cương Nhu Karaté Do và Thầy Ngô Đồng của tôi. Chính vì lẽ đó, tôi không ngần ngại mở ra nhiều võ đường, nhiều câu lạc bộ võ thuật khắp thành phố, cơ quan xí nghiệp và về các vùng quê. Vào những năm kinh tế đất nước khó khăn nhất: cơm không có ăn, áo không đủ mặc có nhiều bằng hữu nói với tôi rằng: “Ông điên rồi hay sao? Trong bụng không có hạt cơm mà ngày nào cũng Võ! Võ! Võ! ...
Lớp bạn bè tôi rất nhiều, như Trần Văn Vinh tôi không biết lạc phương trời nào hay do chiến tranh mà đã xanh nấm mồ rồi. Mãi đến năm 2001, tôi mới biết tin của Vinh là đang ở Biên Hòa và cũng là một Võ Sư nổi tiếng của môn phái Cương Nhu Karaté Do.
Với quyết tâm xây dựng võ phái để tồn tại và tiếng nói có trọng lương trong làng võ Việt. Tôi không ngần ngại đi Bắc vào Nam giao tiếp học hỏi. Và rôi các lớp hóc trò của tôi cũng được tiếp cai dũng khí của người võ sĩ nên cũng giành được thành tích cao trong các đấu trường tỉnh thành, quốc gia, quốc tế. Các em đã mở nhiều võ đường khắp cả nước.
Cho đến ngày hôm nay, ngồi cầm bút viết ra những dòng này là một người Trưởng môn phái Cương Nhu Karaté Do với đẳng cấp Huyền Đai Lục Đẳng, trên đầu tóc bạc trắng. Tôi có cảm giác như mình đang được quay về với màu Đai Trắng ban đầu – khi mà lần đầu bước chân vào võ đường và mơ ước được Thầy cầm tay của mình để sửa chữa cái sai của mình một lần nữa.
Tinh hoa võ thuật nhân loại như biển trời bao la, tôi như giọt nước nhỏ bé giữa đại dương mênh mông ấy và cuối cùng tôi nhận ra rằng:
“Đạo là gió, Võ là mây
Nghìn năm lưu lại đó đây tình người”.
Võ Sư Nguyễn Văn Nhân