Thứ Năm, 12 tháng 3, 2015

KÝ ỨC THỜI GIAN .



KÝ ỨC THỜI GIAN.
Ngày ấy, Tôi chỉ là cậu học sinh nhỏ ở Trường làng,nơi Quê hương cát trắng miền duyên hải , Hạ về nắng cháy rát da, Đông về giá buốt, ngày hai buổi Tôi cắp sách đến Trường trên con đường làng đầy cát trắng với đôi chân trần mà lòng bàn chân như muốn cháy bỏng trong cái nắng gay gắt trưa về của ngày tháng hạ. Rồi tháng ngày Đông đến những cơn mưa dầm ẩm ướt, con đường ấy là nơi nuôi dưỡng loại Bọ Chét, để đêm về da thịt tôi như muốn rung lên mong thoát khỏi chiếc chăn mỏng manh, không giữ nổi hơi ấm của cái lạnh ngày Đông. Nhưng tất cả đều vô nghĩa vì tuổi thơ tôi đã thích nghi.
Một ngày vào đầu mùa Hạ năm 1969 ,Cha Tôi là một viên chức đang làm việc ở Dinh ( thành phố Huế) về thăm mẹ tôi cùng các em Tôi, Tôi theo Cha Tôi lên Dinh để học, sáng hôm sau Tôi và Cha Tôi bước lên chiếc Đò (Thuyền) , chuyên chở khách từ Quê Tôi lên Dinh buôn bán.Chiếc đò rẽ nước chuyển hướng về Dinh , ngoái nhìn lại Quê hương sau lũy tre làng, những cánh đồng ruộng lúa mơm mỡn, những bờ cỏ xanh mướt đã lùi dần lùi dần, gát lai những kỷ niệm tuổi thơ, thu ngắn khoảng cách đưa Tôi đến gần Phố thị.
Sau 3 tiếng đồng hồ, tất cả đã thay đổi trước mắt tôi, cảnh Phố thị tấp nập, Xe cộ, khách bộ hành, Phố chợ, mùi xăng dầu hòa lẫn mùi hương của mọi loại thực phẩm, những dãy nhà cao tầng, những con đường nhựa phẳng tì đen sì. Tất cả là bước ngoặc thay đổi tuổi thơ của tôi.
Cha Tôi và Tôi thuê một chiếc xe Xichlô, lần đầu tiên Tôi ngồi lên chiếc xe thô sơ ấy, chỉ 15 phút sau tôi đã đến căn hộ nơi Cha tôi thuê ở trên trục đường Lê văn Hưu và đầu năm học ấy tôi thi vào lớp đệ Thất Trường Trung học Kiểu Mẫu Huế và Võ thuật bắt đầu đến với tôi.
Những ngày tháng của một cậu học sinh nhỏ từ Nông thôn lên Thành thị, cái gì cũng khác lạ không tránh khỏi ngại ngùng , e sợ . Mổi lần Tôi đi học từ Nội thành qua phà Tòa khâm rồi đến Trường ,trên con đường ấy ,Tôi thường bị lũ trẻ cùng lứa ,chặn đường ức hiếp dọa nạt ....
Ai là người che chở Tôi trong ngày tháng ấy?Cha Tôi ư?Có chứ, chỉ một đôi lần, vì cha tôi không thể che chở Tôi suốt đời.Trước sự ức hiếp ấy, Tôi phải tìm cách bảo vệ chính mình: { Tìm Thầy học võ}.....Người Thầy đầu tiên đến với Tôi là Ông Thầy Chết ở những tủ sách võ thuật của các nhà sách Gia Long, Nhà sách Khánh Quỳnh , tất cả chỉ là hình ảnh minh họa và vài câu chữ diễn giải đơn sơ ,Tôi cảm thấy thất vọng với những mơ ước của Tôi. Thế rồi như người gặp nạn giữa dòng sông với được phao cứu sinh. Môn phái CNKARATE của Võ sư Ngô Đồng khai giảng khóa 1 tại Trường Tôi đang theo học, (Trường trung học Kiểu Mẫu Huế 1970) Tôi đi học võ từ đấy
Khóa học thật đông 120 võ sinh trong bộ võ thuật màu trắng rợp cả sân trường, trông như một đàn Cò nhảy nhót trên cánh đồng xanh mà tôi đã từng nhìn thấy trên cánh đồng Quê hương tôi.Tôi bắt đầu tự hào với những gì tôi đang có, sự chỉ dẫn tận tình :uốn tay, nắn chân,gạt dưới đấm giữa của Thầy và các anh( aVi aCát ,a Tường ,a Chương ......Tôi mơ ước được như Thầy và các anh). 
Thời gian là thử thách ý chí trong tu luyện, chỉ có ý chí và lòng kiên nhẫn sẽ phá vỡ thử thách ấy, càng suy nghĩ Tôi càng cố gắng trau dồi luyện tập,học thuộc 8 điều tâm niệm mà Thầy đã giáo huấn, càng gian khổ trong luyện tập, Tôi mới hiểu rằng võ thuật là một môn nghệ thuật cao, phải biết rèn luyện thể chất lẫn tinh thần, biết vận dụng tri thức vào võ học khi ấy con người học võ mới biết sử dụng võ đúng ý nghĩa (Đạo võ). Có bao nhiêu võ sinh sẽ vượt qua cho đến lúc trưởng thành trong Võ đạo.
Khóa học 120 võ sinh mùa hè 1970, một năm sau chỉ còn lại 20 rồi mấy tháng sau còn lại 5 võ sinh :(Đàm,Hiến ,Đặng, Đủ ..) với số lượng còn lại chúng tôi được sát nhập vào khóa Anh Nhân , Anh Nhất ., A Tín....Tại TTHLCương nhu Karate ở Đại học sư phạm Huế. Năm 1973 Tôi được sự đồng ý của anh Vi,cho phép mở lớp võ thuật tại Quê hương tôi trong dịp hè đến. Để chuẩn bị cho lớp dạy năm ấy,Tôi cùng a Vi, a Thọ {ruồi} đi xe Buýt về Thuận an, ba Anh em Tôi thuê một chiếc xuồng máy chỉ vỏn vẹn chứa được 3 người ngoài người cầm lái. Kỷ niệm thật khó quên về a Vi, Tôi và anh Thọ bước chân xuống chiếc xuồng , xuồng không bị chùng chênh chao đảo, nhưng đến lúc anh Vi bước chân xuống,chiếc xuồng lại chao đảo,nghiêng trái ,nghiêng phải, Anh cầm lái bảo a Vi ngồi xuống, vịn hai tay vào mạng xuồng không thì xuồng lật đó, thế là a Vi làm theo không một lời ọ ẹ.Chiếc xuồng xé nướclướt bon bon trên phá Tam giang, nước tỏa tung tóe trước mủi xuồng thỉnh thoảng nước lại tràn vào mạn xuồng.A Vi sợ qúa ,bảoTôi nói với người cầm lái chạy sát vào hàng saó của Ngư dân chắn băt cá để lở xuồng có chìm mà níu lấy hàng sáo, A cầm lái lại la lên (A đeo kính ngồi cho yên đừng nhúc nhích xuồng chìm là chết đó. )Tôi hỏi a Vi , anh có biết bơi không?anh bảo 2 chú bơi giỏi thủy chiến tốt, còn tui chỉ bộ chiến, thủy chiến là tui thua, thế là mọi người cười òa.Rồi xuồng cũng về bến đậu Quê tôi . Tối hôm đó Tôi mời đại diện địa phương và một số Thanh niên đến sân nhà tôi xem múa võ ,lúc đó a Thọ đi bài Mai hoa, sau đó Tôi và a Thọ song đấu. Trong đêm 16 ấy rất nhiều người đến xem, phải nói rằng phần ngạnh công của a Thọ rất tốt , đòn đánh phát lực như cầm trên tay dụng cụ tập luyện, những người đến xem đều trầm trồ khen không kém phần khiếp sợ. Chiều hôm sau Tôi và hai anh đi tắm biển, Tôi và anh Thọ biết bơi nên tha hồ vùng vẫy với sóng biển còn a Vi thì chỉ tắm trong bờ nước chưa tới ngực, vài đợt sóng vỗ vào a lại nhảy lên, có lúc bị sóng cuốn da thịt a bị cát biển xát vào, miệng anh la ú ớ .... cứu anh , cứu anh ..
Khóa học được khai giảng trong mùa hè năm ấy, tổng số gần 60 nhưng một thời gian không duy trì được vì lý do an ninh và công việc học tập của Tôi.
Trở lại Phố thị, Tôi tiếp tục đi học và đến võ đường tập vào sáng chủ nhật dành riêng cho đai đen và nhất đẳng trở lên, đồng thời phụ trách khóa đai xanh chiều thứ 3_ 5 _7 như a Nhân a Nhất vậy.
ANhân , a Nhất và Tôi luôn luôn đi với nhau, một ngày tháng 3 năm 1974, tôi xung đột với một số học sinh Trường Nguyễn Du, thế là xảy ra đánh nhau, nghe tin tôi .... sáng hôm sau a Nhân ,a Nhất tìm Tôi thế là cả 3 chúng Tôi gây sóng gió ,náo loạn tại sân Trường. Mấy ngày sau a Vi biết chuyện , trong buổi tâp chiều thứ 3 sau giờ tập .A Vi gọi Tôi vào một góc nhỏ của võ đường rồi la tôi :Tại sao đánh nhau, Tôi bảo em tự vệ chính đáng, rứa thì hơn hay thua , Tôi bảo dạ hơn,a la Tôi chú liệu hồn mà rủ chú Nhất ,Chú Nhân đi đánh nhau, rồi a cười và bỏ đi.
Mấy tháng sau Thầy ở Mỹ về, gặp lại Thầy buổi tập đầu tiên vào sáng chủ nhật, với những động tác đầu tiên gạt dưới, đấm thẳng,bài quyền Taikyoku1, thật đơn giản nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa của Tuổi thơ Tôi....Buổi đầu tiên Tôi đI học võ.
Làm sao Tôi quên được hình ảnh cùng đồng môn của những trưa hè oi bức, chiều hè không một chút ưu đãi của thời tiết,Làm sao quên được những lúc chiều xuống với ánh đèn acqui không đủ sáng khi đêm về, với những buổi tập đổ mồ hôi ,thấm ướt cả áo chỉ cần xoáy vắt là mồ hôi đổ thấm xuống đất.Những kỷ niệm cùng các sư huynh, bằng hữu đồng môn, bên nhau những ngày cuối tuần vào sáng chủ nhật sau giờ luyện tập với ly cafe Sương lan ,cafe Dạ thảo với những câu chuyện nhí nhỏm, những mẫu chuyện võ thuật mà các sư huynh đệ ngồi bên nhau bàn luận.Tất cả những kỷ niệm ấy đang tái hiện trong Tôi , Tôi không thể nào quên ký ức thời gian ấy
Damcnkarate
HUẾ 11/3/015