Thứ Tư, 5 tháng 11, 2014

NHỮNG TẤM HÌNH KHÔNG QUÊN

NHỮNG TẤM HÌNH KHÔNG QUÊN
Những hình ảnh đen trắng bi xóa mờ bởi thời gian hằng in lên đó, của quý sư huynh đệ đã đăng lên face và gởi về . Thật cảm động cái tình cất giữ đến ngày hôm nay trân quý biết bao . Lật xem thật tự hào, thấy có chút gì mất mát, một chút đau tận đáy lòng. Không biết cái tuổi U70 của mình đã lẫn thẩn chưa, hay vì đêm đêm đều có những giấc mơ về quá khứ, hiển hiện những khuôn mặt trẻ thơ không có một nếp nhăn, nụ cười luôn nở trên môi cho dù sau một trận đấu không cân sức với vị sư huynh tài ba . ( huynh đệ vẫn ôm nhau cười ).
Mỗi lần lật một tấm hình xem, là một lần cho mình bước vào không gian đáng tự hào đó . Nếu quý sư huynh đệ đã một lần tìm về quá khứ, một lần mục sở thị chắc hẳn cũng sẽ tự hào, tiếc và buồn cho những cái ngây thơ không còn nữa.
Mới đây thôi tại võ đường Hương Cần của mình , thấy hai cháu võ sinh chơi với nhau, rồi gây nhau dữ dội, mình cứ nghĩ hai cháu ấy sẽ không bao giờ nhìn mặt nhau nữa . Nhưng điều làm mình bất ngờ nhất , là sau giờ tập thấy hai cháu ấy lại cùng khoát tay nhau ra về và nụ cười luôn nở trên môi. Thật hạnh phúc biết bao.
Với mình Cương Nhu Karate Do luôn là niềm tự hào, không thể mất đi trong lòng mỗi chúng ta, tình sư huynh đệ của chúng ta cũng vậy tri kỷ và bất biến giữa dòng đời vạn biến, cái tình ấm áp đó không thể thiếu được trong lúc chúng ta đang ở đoạn cuối của cuộc đời.
Sáu tư có cả vui buồn
Tóc xanh đã thấy vấn vương chốn này
Gặp nhau nâng chén rượu cay
Vòng tay nắm lại mới hay tình người
Bây chừ tóc bạc mười mươi
Nghĩa tình gặp lại ngậm cười xót xa
Rồi mai cũng cỏi ta bà
Thương nhau không hết ghét mà làm chi
Bỏ đi tham hận sân si
Đường về tịnh độ chân đi nhẹ nhàng
Nâng li ở chốn thiên đàng
Hồng trần rủ sạch ngập tràn vô không .
Niềm vui của tuổi già là những ký ức của thời son trẻ, những kỷ niệm của tuổi thơ, tình đồng môn, tình huynh đệ .Hãy chung sức chăm bón cho tình bằng hữu cao cả đó, góp phần dù chỉ một tiếng nói, một cái bắt tay, một cuộc điện thoại, một nụ cười...v.v...Nhưng tràn đầy niềm tin yêu và hạnh phúc, để cùng nhau xây dựng, vun đắp cho môn phái chúng ta đã có truyền thống nữa thế kỷ nay .
Một ngày nào đó rồi chúng ta sẽ từ giã cỏi trần tạm bợ này, mang theo tấm hình hài cát bụi trở về với thế giới vô vi . Nhưng những tấm hình xưa cũ ấy, những kỷ niệm của một thời son trẻ, sẽ còn ở lại mãi mãi với cỏi đời này, trong tâm tưởng của thế hệ mai sau.
Mình sực nhớ một bài thơ của một người bạn thơ Nguyễn Văn Phương tặng mình vào những năm cuối cuộc đời bạn ấy (1998 ) .
TAN
Tan theo cơn nắng hạt sương
Tan theo ngày tháng hạt buồn hạt vui
Tan trong ánh mắt nụ cười
Tan trong cát bụi phận người nhỏ nhoi.
Hương Cần Huế 5/11/2014
Văn Nhân




















Không có nhận xét nào: